(08-04-2024) Trong lúc không biết chia sẻ gì với mọi người, tôi đã lên google search cụm “vì sao tôi”. Kết quả hiện ra lại khiến tôi khá ngạc nhiên, không giờ có nhiều bạn đang gặp điều này như vậy: Vì sao tôi không có người yêu?
Sau đó tôi có đọc được bài viết này: Hoài nghi bản thân vì sao tôi không có người yêu
Tôi chợt nhận ra rằng, khi mình đang đau đáu với nỗi niềm của mình, thì ngoài kia có vô vàn bạn mang một nỗi buồn như vậy. Trước đây, tôi cũng như bạn nữ trên, cũng không thể hiểu được tại sao mình không có người yêu.
Tôi đã từng khao khát một ai đó đến bên cạnh và khiến trái tim tôi rung động, và tôi cũng sẽ có những chuyện tình đẹp như trên phim. Tôi đợi 1 năm, 2 năm, 3 năm rồi 4 năm. Năm đầu tiên, tôi nghĩ từ từ rồi sẽ gặp được thôi. Năm thứ 2 tôi vẫn tự nhủ với mình rằng người có duyên sẽ gặp nhau. Năm thứ 3 tôi bắt đầu nghi ngờ về điều ấy, tôi cảm thấy trái tim tôi dần vô cảm, làm sao tôi có thể yêu với trái tim này được đây. Năm thứ 4, tôi từng nghĩ có lẽ mình sẽ cô đơn suốt đời. Trước năm 29 tuổi, tôi có vô vàn lý do để trả lời cho câu hỏi “Tại sao tôi không có người yêu”, nhưng đến năm 29 tuổi, tôi mới nhận ra có lẽ trái tim tôi đã bị tổn thương quá nhiều để chấp nhận yêu ai đó.
Một ngày đi làm về, tôi đã bật khóc khi nhận ra hơn 29 năm cuộc đời, tôi chưa từng thấy 01 tình yêu đẹp cả, tôi cũng chưa từng được cảm nhận cách người ta yêu nhau sẽ như thế nào. Những cặp đôi tôi nhìn thấy, là những con người đã bị sự nghiệt ngã của cuộc sống, sự bế tắc của hôn nhân bào mòn hết cả rồi. Khi yêu người ta sẽ bày tỏ với nhau như thế nào nhỉ, tôi chưa từng cảm nhận được, thì sao tôi biết yêu bây giờ.
Nhìn vào chính bản thân mình, bên ngoài ra một cô gái đầy năng lượng tích cực với những lời chia sẻ tốt đẹp, nhưng tôi thấy ẩn trong trái tim ấy, là một cô bé chằng chịt vết thương, ngồi co ro một góc, mà cố giấu mình đi bản thân mình. Tôi giật mình nhận ra, tôi vẫn luôn miệng nói phải yêu thương bản thân. Nhưng trong những năm qua tôi đã làm gì nhỉ. Tôi chạy theo cách gọi là tích cực ảo, cố gắng lờ đi sự tham sân si của bản thân, lờ đi những góc tối mà bản thân không dám thừa nhận, tôi bỏ rơi em ở 1 góc của trái tim.
Giờ đôi khi tôi vẫn tự hỏi mình câu hỏi đó, nhưng tôi biết rằng để trả lời câu hỏi đó, tôi phải học chấp nhận chính mình đã. Con đường này đối với tôi có vẻ khó đi, vì định kiến, vì gia đình vì rất nhiều thứ nữa, nhưng tôi hi vọng rằng em tôi sẽ tốt lên, và trái tim tôi sẽ được sưỡi ẩm, sẽ được rung động như cách nó từng ao ước.
Xem thêm: 5 Cách vượt qua nỗi buồn và khủng hoảng trong cuộc sống