Khi ta vẫn còn ngây thơ như vậy…
Giờ phút này tôi cảm thấy trống rỗng, không có động lực và không có mục tiêu. Tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại thế nữa. Tôi tự hỏi đam mê và nhiệt huyết của mình đâu rồi? Tại sao tôi lại trở thành một người dễ bỏ cuộc thế này? chuyencuanang25.com
Một phút bình tâm, tôi nghĩ lại lí do tôi đã từng trở thành 1 người mạnh mẽ, quyết tâm trên hành trình của mình. Đó là từ lúc nào nhỉ, hình như là tính hiếu thắng ấy đã gieo mầm trong tôi từ năm lớp 1.
Ngày bé vì một ánh nhìn, vì đôi lời chế nhạo mà tôi đâm đầu vào học. Tôi không xinh đẹp, vì vậy tôi phải dùng thành tích của mình để cho những đứa không thích tôi phải hổ thẹn. – chuyencuanang25.com
Như bao đứa trẻ ở làng quê khác, nơi tôi sống cũng là một xóm nhỏ và cả thế giới quanh tôi chỉ chưa đầy 2km từ nhà. Ngày ấy, các sự phân cấp giàu nghèo của bọn trẻ chúng tôi đơn giản chỉ là đứa nào ở trong làng là nhà nghèo, còn đứa nào ở chợ thì chính là nhà giàu.

Nhà tôi ở trong một góc heo hút của làng, mỗi nhà như ở trên một quả đồi riêng lẻ, cả một góc với diện tích rộng lớn mà chỉ có 3 nhà cạnh nhau. Nhìn qua ngó lại, người chả thấy mà chỉ thấy cây và cỏ.
Những ruộng chè cao vượt đầu đứa trẻ 7 tuổi, nó ôm lấy lối nhỏ vào nhà tôi từ đường chính, khiến con đường về nhà tôi trở nên hiu quạnh, yên lặng đến đáng sợ.
Bạn nào ở quê, chắc đã từng nghe người ta truyền tai nhau rằng, đồi chè là nơi trú ngụ của những kẻ nghiện ngập và trộm cắp. Chỗ tôi thì đó chính là sự thật, nên tôi luôn thấy sợ khi một mình đi giữa đồi chè rộng lớn. Vì cái ảm ánh tuổi thơ đó, mà khi bao nhiêu bạn bè tôi nhìn cảnh đẹp thốt lên: “Nhìn những đồi chè thật đẹp!”. Với đứa trẻ gần 20 năm cuộc đời lúc nào cũng sợ hãi đi qua đồi chè ấy thì tôi lại lẩm bẩm: “Ai biết trong cái đẹp đó có gì”.
Đứa trẻ to xác gán mác “nỗ lực” hơn người
Tôi cũng trở nên khó chịu với mảnh đất chỉ có cây với cỏ đó hơn, vì khi nó khiến tôi bị dán mác: con nhà nghèo, ngu ngốc, lạc hậu và quê mùa. – chuyencuanang25.com
Tôi ghét bị nói và bị nhìn như vậy, nhưng tôi cũng đã từng ao ước được trở thành chính những đứa đã nói tôi, được ở những căn nhà to san sát nhau, mặt cửa hướng đến những con đường tập nập buôn bán.
Tôi bắt đầu học lớp 1 năm tôi 7 tuổi, do nghèo và vất vả nên cả thời mẫu giáo tôi ở nhà nhiều hơn đi học. Bố mẹ tôi cho rằng mẫu giáo thì cần gì phải học, nên cũng chả thúc ép tôi phải biết cái này cái kia. Và rồi khi bước chân vào lớp một, tôi mới thấy cái sự khác biệt giữa những đứa trẻ đến vậy.
Ngay cả bản thân tôi đôi khi còn hoài nghi chính mình, chả lẽ mình là đứa ngu ngốc và học dốt đến vậy à. Trong khi những đứa trẻ khác đã đọc viết chữ cái thành thạo, tôi tối nào cũng lèm nước mắt vì những đòn roi của mẹ chỉ vì lí do đơn giản tôi viết chữ C cũng không xong.

Những năm đầu đi học thật là khó khăn, với cái mác dân làng, tôi dần trở thành một đứa tự ti, nhút nhát, lúc nào cũng ẩn mình trong đám bạn, đôi khi mong mình biết mất tại chỗ. Vừa nghèo, vừa học dốt, nên tôi bị bắt nạt, tôi bị chế nhạo. Tôi không bao giờ quên cái cảnh một đứa trẻ bị mọi người trong lớp đừng vòng quanh tôi chỉ chỏ, khinh thường khi tôi lỡ thua một trò chơi nhỏ, rồi chúng lại xúm lại xum xoe với 1 đứa học giỏi trong lớp.
Chỉ nhỏ vậy thôi mà người ta cũng đã biết làm tổn thương nhau rồi. Lớn dần lên một chút, tôi phát hiện ra một chân lí: Con người là động vật sống bày đàn, và kẻ mạnh luôn được người ta tôn sùng, nịnh nọt. Đó là động lực mạnh mẽ nhất khiến tôi quyết tâm phải mạnh về “năng lực”.
Trưởng thành là khi…
Và một cú chuyển mình ngoạn ngục đã đến với tôi, kể từ đây tôi bắt đầu đi trên con đường trở thành “con nhà người ta trong mắt mọi người” (muốn cười quá hahah). Tôi lao đầu vào học, học ngày học đêm, bỏ lại mọi cuộc chơi, quên ăn quên ngủ chỉ để học. Ngày ấy, mẹ tôi còn tưởng tôi là người chăm chỉ, chứ bà không hề biết lí do tôi lại trở nên chăm kinh ngạc như vậy.

Những tháng này sau, tôi nhận thức sâu sắc cách thức sinh sống của con người trong tổ chức. Là một người sĩ diện, lòng tự trọng cao, tôi phải trở thành người tốt nhất. Cuối cùng tôi thành công trở thành con ngoan trò giỏi, nhận được sự tôn trọng và ánh mắt ngưỡng mộ của bạn vè, thầy cô và gia đình.
Và không ai biết từ đó, một cô gái vô cùng ích kỷ, ganh đua, hiếu thắng và lòng tự trọng cao đã ra đời.
Sau này thì đọc nhiều sách, gặp nhiều người, thế giới của tôi lại mở rộng ra tôi đã thay đổi rất nhiều, nhưng suy nghĩ về kẻ mạnh trong tôi vẫn không thay đổi.
Giờ phút này tôi phải cảm ơn những kỹ niệm đó, những lời nói những hành động đó đã thay đổi cả cuộc đời tôi về sau. Tự nhiên viết đến những lời này, tròng lòng tôi lại nhen nhóm một ngọn lửa quyết tâm để bước tiếp.
Tôi chợt nghĩ: “Đôi khi dừng lại một chút, nhớ về ngày xưa, thật tốt!“ – chuyencuanang25.com