Hà Nội 24.5.2024
Sau chuỗi ngày làm việc kéo dài, hôm nay tớ thấy mệt. Tớ cũng không biết cảm giác này là do đâu. Lo lắng 1 chút, hoang mang 1 chút, mất định hướng một chút. Ngồi máy tính, tớ không biết mình phải làm gì, nên làm gì và cần làm gì. Vẫn còn đủ thứ deadline đợi tớ, nhưng đôi tay và trí óc này thật sự không muốn làm một tý nào cả.
Não tớ ngừng vận động, nó kêu gào điều gì đó mà tớ không hiểu hoặc cố tỏ ra không hiểu. Dạo này tớ bắt đầu mơ những giấc mơ linh tinh, không đầu không đuôi.
Thời gian trước, tớ thấy mình rất ổn. Sau chênh vênh, tớ tìm được hướng đi tạm thời. Tớ tìm được cách nhìn lạc quan trước những điều mình không thích. Nhưng gần đây tớ lại hơi chênh vênh 1 chút rồi.
Trái tim thấy hồi hộp. Đầu óc thấy ngưng trệ. Cả người thấy mệt mỏi. Sau 1 vòng dài của sự bận rộn, tớ lại nghi ngờ về chính con đường mình đang đi.
Tớ là một kẻ nhát gan.
Tớ sợ thay đổi.
Dù hay tỏ vẻ đưa lời khuyên cho người khác. Nhưng đến câu chuyện của chính bản thân mình, tớ lại không làm được gì cả.
Nghỉ việc đi! Làm thế này thế kia đi! Chỗ đó không ổn đâu! Còn thời gian để thay đổi mà!…Tớ có thể dễ dàng nói điều đó với rất nhiều người. Và tớ cũng đã từng nói cả vô vàn lần với chính bản thân mình.
Nhưng đến khi phải thực hiện những lời nói đó. Tớ lại sợ. Đôi chân tớ không dám bước tiếp.
Tợ sợ: Sợ khi thay đổi. Sợ môi trường không tốt. Sợ không tìm được 1 công việc mình yêu thích. Sợ lương thấp. Sợ mình đã già. Sợ mình lạc hậu. Sợ mình sẽ cô đơn đến cuối đời. Sợ làm bố mẹ lo lắng. Sợ không có tiền. Mọi nỗi sợ như một tầm lướt siết chặt trái tim và trí não của tớ, khiến tớ khó thở và bồn chồn.
Nếu tớ cứ sống 1 cuộc sống như hiện tại. Mức lương tầm 1xtr. Công việc không quá bận rộn, sếp không soi xét, đồng nghiệp thoải mái. Mọi thứ rất perfect và phù hợp cho tớ ở hoàn cảnh hiện tại. Nhưng tớ thấy vô định quá. Người cứ lơ lửng trên không chung. Tự dưng muốn khóc.
Ầy, đang viết dở thì lại được rủ ăn hoa quả, bay cả cảm xúc.
Tạm biệt bạn buồn nhé! Và gác lại những nỗi sợ nhé. Tớ tiếp tục sống ở hiện tại đây.