Podcast English 6: I couldn’t stop crying, then counseling changed my life
Xem tại Youtube: https://youtu.be/6oD1_lv8cnA
Download File PDF luyện nghe
Tapescripts
When I started my second year of university, I knew that something wasn’t quite right. It was only as the weeks progressed that I began to become aware of what was going on.
Khi tôi bắt đầu năm thứ hai đại học, tôi biết rằng có điều gì đó không hoàn toàn đúng. Chỉ khi nhiều tuần trôi qua, tôi mới bắt đầu nhận thức được những gì đang xảy ra.
I felt tired during the day, I didn’t enjoy being around people as much as I had done previously and although I had always been emotional and prone to crying, suddenly my tears were uncontrollable. I needed help.
Tôi cảm thấy mệt mỏi vào ban ngày, tôi không thích ở gần mọi người nhiều như trước đây, mặc dù tôi luôn xúc động và dễ khóc, nhưng đột nhiên nước mắt của tôi rơi không thể kiểm soát được. Tôi cần sự giúp đỡ.
After being at home for the summer, I was looking forward to going back to university. Not only had I made some great friends in my first year but I enjoyed my course and was excited to be moving into a house with some of my closest friends.
Sau khi ở nhà vào mùa hè, tôi rất mong được trở lại trường đại học. Tôi không chỉ có một số người bạn tuyệt vời trong năm đầu tiên mà tôi còn rất thích khóa học của mình và rất hào hứng khi được chuyển vào ở một ngôi nhà với một số người bạn thân nhất của tôi.
Why, then, did my excitement not amount to anything when I returned to university? I began to feel as though I was merely existing each day and not living them. I felt an overwhelming sense of sadness and I wasn’t sure why.
Tại sao, sau đó, sự phấn khích của tôi không có ý nghĩa gì khi tôi trở lại trường đại học? Tôi bắt đầu cảm thấy như thể tôi chỉ tồn tại mỗi ngày và chứ không phải là sống. Tôi cảm thấy một cảm giác buồn bã tràn ngập và tôi không chắc tại sao.
After realising that I wasn’t myself and that the first term was slipping through my fingers, I decided to make a positive move by seeking a university counselor.
Sau khi nhận ra rằng tôi không phải là chính mình và học kỳ đầu tiên trôi qua một cách đầy tiếc nuối (Slipping Through my fingers = mất đi từ từ, không thể kiểm soát nắm bắt, diễn tả sự tiếc nuối, buồn bã, hoặc hối hận khi không thể giữ chặt những gì quý giá trong cuộc sống), tôi quyết định làm một hành động tích cực bằng cách tìm kiếm một cố vấn đại học.
My parents were unable to help me (although they tried), my friends were confused by my incessant crying and I couldn’t explain to anybody what it was that was making me feel so lost.
Cha mẹ tôi không thể giúp tôi (mặc dù họ đã cố gắng), bạn bè của tôi bối rối bởi tiếng khóc không ngừng của tôi và tôi không thể giải thích cho bất cứ ai điều gì khiến tôi cảm thấy mất mát như vậy.
A counselor is somebody that has no preconceived perceptions of you, doesn’t know who you are and has no prior connection to your life. It was with this in mind that I sought a counselor and was put on a waiting list.
Một người cố vấn là một người không có nhận thức định sẵn về bạn, không biết bạn là ai và không có mối liên hệ trước với cuộc sống của bạn. Với suy nghĩ này, tôi đã tìm kiếm một cố vấn và được đưa vào danh sách chờ.
As each day passed I found myself becoming more and more of a shell of my former self and although I put on a front to the majority of my friends, my mask was beginning to fall.
Although there were daily drop-in sessions, I had to wait weeks to be able to be seen regularly.
Mỗi ngày trôi qua, tôi thấy mình ngày càng trở nên giống như một cái vỏ bọc vô hồn của chính mình và mặc dù tôi đã giả vờ trước đa số bạn bè của mình, nhưng chiếc mặt nạ của tôi đã bắt đầu rơi.
Dù có những buổi hẹn hàng ngày, tôi đã phải đợi hàng tuần để có thể gặp thường xuyên.
This brought me to realise that, with the number of students seeking a counselor having risen by a third since 2008, universities need to be able to accommodate the increase.
Điều này khiến tôi nhận ra rằng, với số lượng sinh viên tìm kiếm cố vấn đã tăng một phần ba kể từ năm 2008, các trường đại học cần có khả năng đáp ứng sự gia tăng này.
When I first started counseling, I was contracted for six sessions but this was not enough and I was given more. The counselor realised that I had more to speak about. Everybody has thoughts and questions they don’t dare ask themselves and in that room, for 50 minutes on a Wednesday morning, I was able to confront and answer them with no judgement from the person sitting opposite me.
Khi tôi lần đầu tiên bắt đầu tư vấn, tôi đã ký hợp đồng trong sáu buổi nhưng điều này là không đủ và tôi đã được ký nhiều buổi hơn. Nhân viên tư vấn nhận ra rằng tôi có nhiều điều để nói. Mọi người đều có những suy nghĩ và câu hỏi mà họ không dám tự hỏi mình và trong căn phòng đó, trong 50 phút vào sáng thứ Tư, tôi đã có thể đối mặt và trả lời chúng mà không có sự phán xét từ người ngồi đối diện tôi.
Without realising it, each week I cried a little less and with each session it became easier for me to talk about what I had been repressing for so many years. In fact, at my last ever counseling session, I had nothing left to say after just 20 minutes.
Trong một cách vô thức, mỗi tuần tôi khóc ít hơn một chút và với mỗi buổi, tôi trở nên dễ dàng hơn để nói về những gì tôi đã kìm nén trong nhiều năm. Trên thực tế, trong buổi tư vấn cuối cùng của tôi, tôi không còn gì để nói chỉ sau 20 phút.
I no longer felt the heavy burden of sadness that I had felt before. The counselor asked me if there was anything else I wished to talk about in my life and for the first time I was able to answer with an honest “no”.
Tôi không còn cảm thấy gánh nặng buồn bã nặng nề mà tôi đã cảm thấy trước đây. Người tư vấn hỏi tôi liệu có điều gì khác mà tôi muốn nói trong cuộc sống của mình không và lần đầu tiên tôi có thể trả lời “không” một cách trung thực.
My only wish is that more students seek counseling when they are in need. University students face so much at such a rapid speed. We are, after all, accelerated through three years of friendship-making, exams, parties, homesickness and more in such a small amount of time that we are barely able to catch our breath.
Mong muốn duy nhất của tôi là nhiều sinh viên tìm kiếm sự tư vấn khi họ cần. Sinh viên đại học phải đối mặt với nhiều thứ trong sự thay đổi rất nhanh như vậy. Sau cùng, chúng ta đã trải qua ba năm nhanh chóng với việc kết bạn, thi cử, tiệc tùng, nhớ nhà và nhiều hơn nữa trong một khoảng thời gian ngắn đến mức chúng tôi hầu như không thể thở được.
Sometimes we just need to talk to somebody that doesn’t know who we are so that we are able to learn more about ourselves.
Đôi khi chúng ta chỉ cần nói chuyện với ai đó không biết chúng ta là ai để chúng ta có thể hiểu rõ hơn về bản thân mình.
Am I the same person that I was before counseling? No. I never will be. I left that person behind in the dimly lit counseling office. I left my demons there and I only hope that they won’t follow me out any time soon. However, if they do, I will know that the door is open for me to go back and fight them off again like I did the first time.
Tôi có phải là cùng một người mà tôi đã từng trước khi tư vấn không? Không. Tôi sẽ không bao giờ như vậy. Tôi bỏ lại người đó trong văn phòng tư vấn thiếu ánh sáng. Tôi đã để những con quỷ của mình ở đó và tôi chỉ hy vọng rằng chúng sẽ không theo tôi ra ngoài sớm. Tuy nhiên, nếu chúng làm vậy, tôi biết rằng cánh cửa đang mở để tôi quay trở lại và chiến đấu với chúng một lần nữa như tôi đã làm lần đầu tiên.
Counseling isn’t for everybody, but it helped me and I hope it continues to help those who seek it. Don’t be afraid of the stigma surrounding seeking help. We all need it from time to time.
Tư vấn không dành cho tất cả mọi người, nhưng nó đã giúp tôi và tôi hy vọng nó tiếp tục giúp những người đang tìm kiếm nó. Đừng sợ sự kỳ thị xung quanh việc tìm kiếm sự giúp đỡ. Tất cả chúng ta đều cần nó theo thời gian.
Đoạn tiếng anh được trích dẫn từ bài viết trên website “The Guardian”
Xem bài biết gốc tại ĐÂY