Hà Nội, ngày 18/06/2024
Câu chuyện đã qua gần 1 tuần nhưng giờ tớ mới có thời gian bình tâm kể lại.
Đã bao giờ cậu cảm thấy cả thế giới không đứng về phía cậu chưa?. Tại thời điểm nào đó, cậu luôn là người sai trong câu chuyện của chính mình. Người ta thích áp đặt câu chuyện của họ lên cậu. Dù rằng, áp lực đó được tạo ra từ tình yêu và những mong muốn tốt đẹp cho cậu.
Tình cảm là thứ gì đó quá cao cả và cũng rất khó hiểu. Nó mang đến cho cậu động lực sống và khiến cậu có thể hi sinh vô điều kiện. Nhưng đôi khi, nó biến thành một tảng đá nặng trĩu, luôn trầu trực trên mỗi bước chân của cậu, khiến cậu mệt mỏi muốn từ bỏ.
Đợt này, tớ không hiểu sao tớ luôn là người sai trong câu chuyện của tớ. Người ta không phải là tớ, họ phán xét mọi thứ thông qua việc tớ khó tính, tớ dở hơi, tớ bày vẽ, tớ làm quá. Chả lẽ tớ muốn được sống một cuộc đời riêng tư là sai? Chả lẽ tớ muốn tìm được một người tốt là sai? Chả lẽ tớ không muốn khổ là sai? Chả lẽ tớ muốn được lựa chọn cũng là sai? Chả lẽ tớ muốn được bộc lộ cảm xúc của chính mình là sai?
Hơn 1/3 cuộc đời, tớ luôn đeo một bộ mặt giả tạo để sống. Một người hòa ái, nhẹ nhàng, tốt bụng, cố gắng làm vừa lòng người khác. Bố mẹ tớ dạy tớ đó là lễ nghi, người khác bảo tớ đó là sự tử tế.
Nên dù có tức giận, dù có không đồng ý, dù có ghét bỏ, hay không thích, tớ cũng rất ít khi bày tỏ thái độ quá mức với mọi vấn đề. Vì tớ cho rằng thế là không phù hợp với lễ nghĩa, với đạo đức xã hội. Nó giống như việc kính già yêu trẻ là một lẽ tự nhiên trong cuộc sống. Nhưng sự thật là đâu phải đứa trẻ nào cũng đáng yêu, và người già nào cũng đáng kính.
Tư tưởng phải sống tử tế theo phần đông của xã hội đã hình thành một cái lồng nhốt tớ lại. Bắt tớ phải hành xử vì bộ mặt của quá nhiều người. Nó tích tụ đè nặng trái tim tớ.
Có những tình huống chỉ tớ mới hiểu, có những khó khăn mà tớ không thể nào chia sẻ. Chỉ vì tớ không muốn người khác lo lắng cho tớ. Nhưng cuộc đời này nó vẫn tồn tại những nghịch lý như vậy, người khác chỉ nhìn câu chuyện bên ngoài và thường ra vẻ đã hiểu tường tận câu chuyện của tớ. Tớ vẫn cố gắng chịu đựng được tiếp, nếu nó chỉ là dăm ba lần nhắc đến. Nhưng khi lần nào câu chuyện đó cũng xuất hiện trong những hoàn cảnh tớ bất lực nhất, nó khiến tớ cảm thấy đang có một cái dây thừng kéo tớ vào vực sâu vô tận.
Lời nói của người khác, như chìa khóa mở chốn cảm xúc đen tối của tớ. Nỗi sợ hãi, sự tự trách, cảm xúc tự ti tràn ra giống ngàn cánh tay kéo tớ lại giữa ranh rới của bóng tối và ánh sáng. Và thuyết nghịch lý lại lần xảy ra, điều giữ tớ lại là mặt tốt của thứ tình cảm đẹp đẽ kia. Đến khi viết những lời này, thật ra tớ cũng không còn bực tức hay bất mãn với ai cả.
Mọi người nghĩ tớ dở hơi cũng được, khùng điên cũng được. Tớ không mong mọi người ủng hộ, nhưng chỉ cần yên lặng theo dõi từng bước đi của tớ thôi, có được không?
Hôm nay xin buồn một chút, cảm ơn cậu đã lắng nghe.