Tớ vừa nói nhiều lời hơi “giáo điều” với 1 người mà tớ quen. Lúc nói ra những lời ấy, lòng tớ bị bao trùm bởi cảm giác lưỡng lự “nên hay không nên, đúng hay không đúng đây”.
Mọi người nói rằng: Đừng đưa lời khuyên hay áp đặt suy nghĩ của bạn lên người khác?
Hiểu điều đó nên tớ thường cố gắng nói ít nhất có thể để không gây áp lực hay làm tổn thương đến những người xung quanh. Tớ biết rằng mỗi người đều có tiêu chuẩn và sự hài lòng khác nhau đối với cuộc sống này. Nhưng nhìn người ấy cứ mải mê ngưỡng mộ thành công của người khác mà quên đi bản thân mình làm tớ không chịu được.
Chứng kiến người ấy đầy nhiệt huyết nói ra những ý tưởng tuyệt vời, sau một thời gian tớ hỏi, thì câu trả lời là: Dạo này bận quá; Chưa làm; Để thử thử nghiên cứu,... và rồi chưa có ý tưởng nào được thực hiện làm tớ thất vọng.
Tớ đã được truyền cảm hứng từ những ý tưởng tuyệt vời ấy để có thêm định hướng cho bản thân. Tớ biết ơn vô ngần vì điều đó. Tớ muốn người ấy cũng như vậy. Nhưng tớ hơi buồn và thất vọng khi người ấy “bỏ quên” đứa con tinh thần của chính mình.
Ở một góc nào đó trong tim, tớ cảm thấy có lỗi vì đã tốt hơn nhờ chính ý tưởng của người ấy. Suy nghĩ đó quấn lấy khiến tớ không kiềm được mà nói ra những lời “giáo điều”.
Nếu tớ không nói, cứ âm thầm thực hiện thì sẽ không ảnh hưởng đến ai cả. Tớ vẫn có định hướng của tớ. Và người ấy, một lúc nào đó trong tương lai cũng có con đường của mình. Nhưng khi nghe người ấy đánh giá thấp bản thân, bị quay theo sự rối loạn của cuộc sống. Tớ vừa sốt ruột, vừa đau lòng và tức giận.
Tớ rất rất quý người ấy. Người ấy dịu dàng, tốt bụng, xinh đẹp và giỏi giang lắm. Dù không phải là người giỏi nhất, nhưng với tớ, người ấy như một mặt trời nhỏ ấm áp, luôn giúp đỡ tớ những lúc tớ khó khăn nhất.
Chỉ hy vọng một ngày không xa, người ấy sẽ tự tin tỏa sáng mà không cần so sánh hay nhìn vào bất cứ ai khác. Cũng mong rằng, những “giáo điều” tớ nói không khiến người ấy bị áp lực hay tổn thương quá. Xin cuộc đời hãy nhẹ nhàng cả với những con người tốt bụng xung quanh tớ.
Hà Nội, 15h ngày 14/06/2024