Hà Nội, ngày 30/01/2024
Rất nhiều năm trong cuộc đời, tôi nghe mọi người bảo, đừng mong hạnh phúc viển vông. Hạnh phúc là cảm giác thấy vừa đủ với những gì mình đang có. Hạnh phúc là biết ơn với thứ mình đang có.
Tôi hiểu điều đó. Tôi cũng từng lấy điều đó để an ủi những tổn thương của chính mình. Tôi nhìn vào những điều mình có để tỏ ra thật hạnh phúc. Tôi so sánh bản thân mình với hàng trăm hàng vạn người khó khăn ngoài kia để cảm thấy may mắn.
Nhưng ngay lúc này đây tôi mới hiểu. Có những chuyện nói thật dễ nhưng làm khó. Trái tim của con người là thứ gì đó rất khó hiểu. Lý trí bảo ta không nên như vậy, nhưng con tim nó cứ nhộn nhạo, nước mắt cứ trào ra.
Có thể nỗi buồn của tôi so với nhiều người ngoài kia thì chỉ là hạt bụi. Mọi người bảo tôi phải mạnh mẽ, phải tích cực, phải thế này thế kia, như tôi thế là quá bình thường so với rất nhiều người.
Tôi biết, nhưng làm sao bây giờ, tôi không kiểm soát được cảm xúc của mình. Nước mắt cứ tự dưng tuôn rơi. Tôi thấy sao mình vô dụng quá, sao mọi người lại khổ thế này. Tôi thấy bất công, tôi thấy tức giận, tôi muốn bày tỏ tất cả những gì tôi nghĩ.
Nhưng tôi sợ.
Sợ những suy nghĩ của mình sẽ là gánh nặng cho người khác. Sợ suy nghĩ của mình sẽ bắt người khác phải lựa chọn điều họ không muốn. Tôi sợ vì tôi mà người tôi yêu thương không được sống theo ý mình.
Nên tôi giữ lại cho riêng mình.
Năm 29 tuổi, tôi hiểu rằng không ai sinh ra trong cuộc đời này sung sướng cả. Bản thân mỗi chúng ta đều mang một nỗi niềm day dứt, một tâm sự nào đó mà không ai hiểu được.
Và điều chúng ta có thể làm tốt nhất, có lẽ là yên lặng. Tôi đã từng là đối tượng đi khuyên người khác phải thế này thế kia cho cuộc đời tốt đẹp. Nhưng tôi đã sai, con người là 1 sinh vật mạnh mẽ nhưng cũng thật giàu cảm xúc. Cuộc đời là đồ thị sin lên xuống bất định. Nhưng dù có xuống đáy, thì bằng một cách thần kỳ nào đó. Ta vẫn vượt qua và vươn lên.