“Xứng đáng được hạnh phúc” là một cụm từ đơn giản, ai cũng nghe, ai cũng nghĩ. Nhưng không phải ai cũng thực sự biết ứng dụng sức mạnh kì diệu của cụm từ này để làm nên thành công trong cuộc sống.
Hai chữ “xứng đáng” tôi đã nghe rất nhiều trong cuộc đời mình, nhưng chưa bao giờ tôi thật sự nghĩ về nó.
Mãi cho đến một năm trước, khi tình cờ tham gia một khóa khai phá tiềm năng nhân sự do công ty tổ chức, lần đầu tiên tôi nghiêm túc tự hỏi bản thân: “Mình có xứng đáng được hạnh phúc và giàu có không nhỉ”.

Giờ phút đó, tôi thấy mình như đứng giữa con đường thời gian. Các mảnh ghép hoài bão trên hành trình cuộc đời lướt qua như một bộ phim ngắn.
Ta ép mình quên những ước mơ mà khi bé ta từng mơ
Sau ngần ấy năm dặn lòng phải sống một cuộc đời bình lặng, biết sống thỏa mãn với những gì mình có. Tôi bất chợt nhận thấy, hóa ra tôi từng có nhiều giấc mơ đến vậy.
26 năm cuộc đời, tôi đã mơ rất nhiều rất mơ, có những giấc mơ đúng là bay bổng xa rời thực tế, nhưng cũng có những giấc mơ giản dị và nhẹ nhàng chỉ cần một bước là chạm tới.
Tôi nhớ ước mơ đầu tiên, và dai dẳng trong suốt những năm tháng còn ngồi ghế nhà trường của tôi là ước mơ thoát nghèo.
Nhớ hồi bé, không biết bao lần tôi từng mường tượng vào một ngày đẹp trời, một tải tiền sẽ rơi trước mắt tôi, và tôi sẽ dùng số tiền đó xây một căn nhà 5 tầng thật to để được sống như sung sướng như một bà hoàng.
Tôi sẽ dùng số tiền đó, mua một tủ trưng bày những con búp bê khiến những đứa trẻ khác phải thèm thuồng, hoặc là tôi sẽ mua thật nhiều đồ ăn ngon rồi để trong một căn phòng nơi mà tôi có thể ăn được bất cứ lúc nào.
Và còn nhiều những ước mơ buồn cười khác nữa, đọc đến đây bạn có nhớ giấc mơ ngớ ngẩn nhất mà mình từng là mơ là gì không? Hãy nghĩ đi nhé!
Có những kỉ niệm nghĩ lại mới thấy mình cũng tuyệt đó chứ
Sau này tôi thích xem phim, tôi lại bắt đầu mơ mình trở thành người nổi tiếng, mơ mình trở thành tiêu điểm của mọi ánh đèn.
Tôi từng đứng trước gương rồi tự mình diễn như một nhân vật yêu thích, rồi sau đó lại cười sặc sụa vì cái nét diễn xuất tôi tự cho rằng còn đỉnh hơn cả nhân vật nữ chính trên phim truyền hình.
Thú vui nhỏ bé của tôi thời bấy giờ là trước khi đi ngủ, tôi tự dựng cho mình một bộ phim mà trong đó tôi sẽ là nhân vật chính, một ai đó hoặc một cái gì đó với những quyền năng thật sự đặc biệt. Tôi ở trong mơ sẽ không tầm thường như tôi ở thực tại.
Đôi lúc tôi còn thấy phục khả năng sáng tạo trong việc viết kịch bản phim của mình, tôi từng nghĩ nếu một trong số chúng thành phim, thì chắc chắn nó sẽ là một bộ phim viễn tưởng rất đặc sắc.
Vì mơ quá nhiều, nên đôi khi tôi không phân biệt được đâu là giấc mơ tôi thật sự muốn và đâu là giấc mơ tôi yêu thích nhất thời.
Điều đó khiến tôi hoang mang giữa mục tiêu, ước mơ, và tham vọng. Khi đứng giữa ngã ba của sự lựa chọn, tôi thường bị ảnh hưởng bởi lời nói của người khác rất nhiều.
Khi hiện thực khiến ta buông bỏ điều mình tin
Tôi nhớ mãi năm cấp 3 trước khi thi vào đại học, tôi vẫn hoang mang không biết mình nên chọn trường gì, thì có một cô bạn nói với tôi rằng: “Mày hãy học Dược đi vì tao thấy ABC,…”. Và thế là tôi nghe theo cô ấy, đến giờ chắc cô bạn ấy sẽ không thể ngờ được, chỉ một lời nói bâng khua của cô ấy, mà khiến tôi ghi nhớ và thay đổi cả con đường của mình.
Sau khi vào đại học, tôi đã trưởng hơn và bắt đầu bớt mơ mộng hơn. Vì bạn biết đó, khi mơ quá nhiều người ta cũng không còn sức để mơ nữa, quá mệt mỏi, quá áp lực.
Tôi dần tự an ủi bản thân mình rằng: “Mình không cần những thứ đó, chỉ cần mình hài lòng với những gì ở hiện tại là tốt rồi. Hạnh phúc chỉ cần có vậy”. Tôi bắt đầu hạ thấp những tiêu chuẩn của mình xuống, bắt đầu mơ nhỏ đi, nỗi sợ hãi vô hình khiến tôi bắt mình phải trở nên thực tế hơn trong quả cầu mang tên “Chỉ cần vậy là được rồi”
Tôi dần bị thôi miên bởi những điều người khác nói:
“Mày không giàu được đâu…; sau này chắc mày hợp làm nhà nước văn phòng bàn giấy đấy…; Ôi trời! chỉ cần lấy chồng có công ăn việc làm ổn định là được; trèo cao làm gì cho ngã đau…; không hi vọng thì không phải đau khi thất vọng; cuộc sống mà chỉ cần đủ ăn đủ sống mỗi ngày là được rồi, đầy người còn không được như mày kìa”.
Chính tôi cũng tự nói với bản rằng thay vì phải cố gắng đến vất vả như vậy, thôi thì mình cứ sống bình thản mà tận hưởng mỗi ngày là được rồi, không quá mệt mỏi, không quá túng thiếu, mình sẽ ổn và hạnh phúc với điều ấy. Nhưng suy nghĩ này có lẽ không phù hợp với một người tham vọng như tôi.
Niềm tin về sự xứng đáng – điều làm nên nhiều thứ kì diệu
Dù sao cũng không phủ nhận một điều là nhờ suy nghĩ ấy mà tôi bớt stress rất nhiều trong những năm học đại học. Sau khi tốt nghiệp, những tư tưởng đó là hành trang theo tôi vào thế giới người lớn, tôi cố rón rén cẩn thận bước đi trong vòng tròn an toàn của mình.
Cho đến khi có người bảo tôi:
“Các em hãy tự do mơ lớn? Nhưng điều quan trọng để đạt được giấc mơ đó là các em phải thấy mình xứng đáng với những điều tuyệt vời mà giấc mơ mang lại?”
Trong những giấc mơ của cuộc đời mình, tôi đã từng mơ lớn rất nhiều nhưng tôi lại chưa từng một lần nghĩ rằng mình xứng đáng với những giấc mơ đó cả.
Tôi luôn mặc định, giấc mơ chỉ là giấc mơ thôi, có thành sự thật hay không cũng đâu có sao, nên mình mơ thế nào chả được. Nhưng giờ phút nghe lời cảnh tỉnh ấy, chỉ trong một vài giây ngắn ngủi, tôi tua chậm lại tất cả những ước mơ lớn của mình.
Tôi tự hỏi tại sao mình lại từ bỏ những giấc mơ đó nhỉ? Tôi cũng chăm chỉ đến vậy, tôi cũng có đầu óc và khả năng này kia, cũng đã nỗ lực không ngừng trong suốt một khoảng thời gian dàu như thế, tôi và bạn đều có những những thứ giống nhau? Vậy tại sao tôi lại từ bỏ nó, tại sao tôi đã từng nghĩ mình không phù hợp để đạt được điều đó nhỉ.
Một tiếng nói không ngừng vang lên phá bỏ mọi xiềng xích: “Mày đã có gắng đến vậy, mày xứng đáng đạt được những gì tốt nhất trên thế giới? Đừng tự hạ thấp bản thân mình nữa? Hãy mơ đi, làm đi, mệt đi, stress đi, thất bại đi, hạnh phúc đi và giàu có đi.”
Những nhận thức mới về hai chữ “xứng đáng” đã khiến tôi có một bước chuyển mình lớn trong suy nghĩ, nó là động lực to lớn khiến tôi đưa bản thân mình ra khỏi những giới hạn, và mạnh mẽ đối mặt với những cú tát của cuộc sống.
Chính bài học ấy, đã khiến cho một năm tưởng chừng như thất bại, ngu ngốc của tôi lại ý nghĩa hơn bao giờ hết. Giờ tôi mới thật sự thấm câu nói: “Đời thay đổi, khi chúng ta thay đổi”
Viết đến đây, tôi thấy mình đang thật lan man với những câu văn lủng củng. Nhưng tôi cứ muốn để vậy và vẫn quyết định đăng lên. Tôi biết rằng nó không phải là hoàn hảo nhất nhưng nó là cái tôi chân thật nhất.
Tôi giờ vẫn đang đi trên con đường tìm kiếm những giá trị của bản thân, dù còn nhiều kém cỏi, ngu ngốc và bốc đồng, nhưng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ giấc mơ của mình nữa. Vì tôi nhận ra mình thật sự xứng đáng với tất cả những điều đẹp đẽ nhất.
Qua những dòng chữ này, tôi chỉ muốn nhắn nhủ với bạn, người đang miệt mài đi trên con đường mình chọn, đang bế tắc vì ước mơ và hoài bão của mình.
Nếu mệt mỏi quá, hãy dừng lại và nghĩ xem bạn có thật sự xứng đáng với điều đó không? Chỉ khi bạn thấy mình thật sự xứng đáng thì vũ trụ mới gửi món quà quý giá ấy đến cho bạn.
Hãy nghĩ thật kĩ nhé! Đừng để ước mơ mãi chỉ là ảo tưởng viển vông của bạn.
Cố lên!